– Anh không muốn ông buồn.
– Chỉ thế thôi à?
– Không. Anh còn muốn trả thù việc em lừa đảo anh nữa.
– Trả thù?
– Đúng. Việc em chạy tội khi lái xe đụng anh.
Nghe Bách Nguyên nhắc, Lạc Đình bặm môi:
– Anh là gã nhỏ mọn.
– Hì … Anh là gã nhỏ mọn thật thì em không yên với anh đâu.
– Anh làm gì em nào?
– Hôn em thôi!
Lạc Đình né người:
– Cấm anh làm ẩu nha!
Bách Nguyên cười:
– Anh liều mạng chứ không ẩu.
– Thấy ghét!
Bách Nguyên cầm tay người yêu:
– Lạc Đình này! Em đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé. Chúng ta yêu nhau, không liên quan gì đến chuyện hứa hôn của người lớn. Vì vậy em đừng trách nội và ba.
– Ba ai?
Lạc Đình cắc cớ:
– Ừ, thì ba của em. Nhưng ba em cũng là ba anh mà.
– Sao như thế được?
– Chúng ta cưới nhau, không phải cả hai cùng gọi bằng ba sao?
– Ơ.
Lạc Đình đứng lên bỏ chạy:
– Ai đồng ý đầu mà cưới.
Bách Nguyên đuổi theo, anh giữ Lạc Đình trong vòng tay.
– Không đồng ý cũng cưới.
– Luật nào ngộ vậy?
– Thế em yêu anh, em không lấy anh thì lấy ai?
Lạc Đình phóng tầm mắt ra xa:
– Em chưa muốn lấy chồng bây giờ.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
– Em lo lắng điều gì?
– Ba em ngày một lớn tuổi, Lạc Vy lại chuẩn bị vào đại học …
– Anh sẽ cùng em lo cho Lạc Vy và chăm sóc ba.
Bách Nguyên xoay người yêu lại:
– Anh muốn lan sẻ với em tất cả. Vì em chính là tình yêu của anh, em hiểu không?
Lạc Đình chớp mắt:
– Bách Nguyên!
– Nếu em chưa muốn cưới thì chúng ta đính hôn trước.
– Có như vậy, anh gọi ba mới không bị người ta bắt bẻ.
Lạc Đình liếc ngang:
– Ham gọi ba lắm.
– Anh còn ham tiếng ”ông xã” của em và tiếng anh Hai của Lạc Vy nữa.
– Anh thật là dẻo miệng.
– Vậy là em đã đồng ý?
Bách Nguyên reo mừng:
– Biển cả ơi! Lâm Lạc Đình đồng ý làm vợ con rồi.
Lạc Đình quýnh quáng khi thấy du khách trên bãi biển quay lại nhìn.
– Anh! Mọi người cười kìa.
Bách Nguyên chắng quan tâm, bởi anh đang hạnh phúc mà. Nâng mặt Lạc Đình lên, Bách Nguyên từ từ cúi xuống. Anh hôn Lạc Đình gần bãi biển lộng gió. Trong lúc hai người còn đang ngây ngất thì bất ngờ, Quốc Trung, Lạc Vy, Hải Yến, Hoàng Nam xuất hiện.
– Chúc mừng! Bí mật tình yêu của hai người cuối cùng cũng bật mí rồi ha!
Quốc Trung nheo mắt:
– Mày thấy tao bấm quẻ có sai không? Tao nói mày và Lạc Đình là duyên tiền định mà. Chạy trời không khỏi sống cùng một nhà đến suốt đời.
– Tao biết mày giỏi rồi.
Bách Nguyên hất mặt:
– Mọi người ra đây làm gì?
– Tắm biển. Cuối tuần mà. – Hải Yến trả lời.
– Cha, sướng ha! Cuối tuần không làm việc sao?
– Em không biết. Nghe ngài chủ tịch gọi thì bọn em lên đường thôi.
– Ngài chủ tịch?
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
– Vâng. Bọn em ra cùng ông của anh. Hiện ông đang ở nhà Lạc Đình, bàn chuyện hôn nhân của hai người.
Nghe Hải Yến nói, Bách Nguyên mỉm cười ngay:
– Hay quá! Ông hiểu ý anh ghê, Anh chưa kịp lên tiếng thì ông đã nghĩ đến rồi.
Hải Yến trêu:
– Xem anh kìa. Muốn vợ đến lộ ra mặt luôn. Xấu ghê chưa.
Bách Nguyên hơi quê, anh xua tay:
– Tắm biển thì đi đi, đừng ở đây lộn xộn.
Hoàng Nam lên tiếng:
– Đi thôi các bạn, người ta bảo mình là kỳ đà kìa.
Cả bọn Quốc Trung cười trêu tới tấp. Một lúc sau họ mới tha cho Bách Nguyên và Lạc Đình. Cùng kéo nhau xuống biển. Trước khi đi Lạc Vy còn vẫy tay:
– Anh Hai, chị Hai. Tự nhiên nhé!
Lạc Đình mắc cỡ đến muốn chui xuống đất.
Cô đấm Bách Nguyên:
– Em bảo anh đừng ẩu rồi mà, sao anh không nghe? Họ đã nhìn thấy …
– Thì có sao đâu.
– Nhưng họ trêu chúng ta. Nhất là con nhỏ Hải Yến, nó sẽ không tha cho em.
Bách Nguyên trấn an:
– Đừng lo! Anh có cách để cô ấy không trêu em.
– Thật hả?
– Ừ.
Bách Nguyên siết chặt Lạc Đình:
– Sao dạo này em hay lo lắng thế? Anh nhớ lúc trước, em ba gai lắm mà.
– Em không biết nữa. Chắc tại em yêu anh nhiều quá đấy.
Lời bộc bạch của Lạc Đình, Bách Nguyên dâng tràn hạnh phúc.
– Em vừa nói gì, nói lại lần nữa anh nghe.
Lạc Đình lúc lắc cái đầu:
– Không nghe thì thôi. Người quân tử không nói hai lần.
Bách Nguyên năn nỉ:
– Đi mà!
– Ai biểu không chú tâm nghe.
– Không nói anh hôn em à.
– Thách anh đó.
Lạc Đình vừa dứt câu, Bách Nguyên liền cúi xuống. Anh thì thầm trên môi người yêu:
– Anh yêu em, bé con.
Nụ hôn khát khao yêu đương kéo dài kéo dài. Với hai người yêu nhau, thời gian và cảnh vật chung quanh không là gì cả. Trong mắt họ, bây giờ chỉ có tình yêu mà thôi.
– Chỉ thế thôi à?
– Không. Anh còn muốn trả thù việc em lừa đảo anh nữa.
– Trả thù?
– Đúng. Việc em chạy tội khi lái xe đụng anh.
Nghe Bách Nguyên nhắc, Lạc Đình bặm môi:
– Anh là gã nhỏ mọn.
– Hì … Anh là gã nhỏ mọn thật thì em không yên với anh đâu.
– Anh làm gì em nào?
– Hôn em thôi!
Lạc Đình né người:
– Cấm anh làm ẩu nha!
Bách Nguyên cười:
– Anh liều mạng chứ không ẩu.
– Thấy ghét!
Bách Nguyên cầm tay người yêu:
– Lạc Đình này! Em đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé. Chúng ta yêu nhau, không liên quan gì đến chuyện hứa hôn của người lớn. Vì vậy em đừng trách nội và ba.
– Ba ai?
Lạc Đình cắc cớ:
– Ừ, thì ba của em. Nhưng ba em cũng là ba anh mà.
– Sao như thế được?
– Chúng ta cưới nhau, không phải cả hai cùng gọi bằng ba sao?
– Ơ.
Lạc Đình đứng lên bỏ chạy:
– Ai đồng ý đầu mà cưới.
Bách Nguyên đuổi theo, anh giữ Lạc Đình trong vòng tay.
– Không đồng ý cũng cưới.
– Luật nào ngộ vậy?
– Thế em yêu anh, em không lấy anh thì lấy ai?
Lạc Đình phóng tầm mắt ra xa:
– Em chưa muốn lấy chồng bây giờ.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
– Em lo lắng điều gì?
– Ba em ngày một lớn tuổi, Lạc Vy lại chuẩn bị vào đại học …
– Anh sẽ cùng em lo cho Lạc Vy và chăm sóc ba.
Bách Nguyên xoay người yêu lại:
– Anh muốn lan sẻ với em tất cả. Vì em chính là tình yêu của anh, em hiểu không?
Lạc Đình chớp mắt:
– Bách Nguyên!
– Nếu em chưa muốn cưới thì chúng ta đính hôn trước.
– Có như vậy, anh gọi ba mới không bị người ta bắt bẻ.
Lạc Đình liếc ngang:
– Ham gọi ba lắm.
– Anh còn ham tiếng ”ông xã” của em và tiếng anh Hai của Lạc Vy nữa.
– Anh thật là dẻo miệng.
– Vậy là em đã đồng ý?
Bách Nguyên reo mừng:
– Biển cả ơi! Lâm Lạc Đình đồng ý làm vợ con rồi.
Lạc Đình quýnh quáng khi thấy du khách trên bãi biển quay lại nhìn.
– Anh! Mọi người cười kìa.
Bách Nguyên chắng quan tâm, bởi anh đang hạnh phúc mà. Nâng mặt Lạc Đình lên, Bách Nguyên từ từ cúi xuống. Anh hôn Lạc Đình gần bãi biển lộng gió. Trong lúc hai người còn đang ngây ngất thì bất ngờ, Quốc Trung, Lạc Vy, Hải Yến, Hoàng Nam xuất hiện.
– Chúc mừng! Bí mật tình yêu của hai người cuối cùng cũng bật mí rồi ha!
Quốc Trung nheo mắt:
– Mày thấy tao bấm quẻ có sai không? Tao nói mày và Lạc Đình là duyên tiền định mà. Chạy trời không khỏi sống cùng một nhà đến suốt đời.
– Tao biết mày giỏi rồi.
Bách Nguyên hất mặt:
– Mọi người ra đây làm gì?
– Tắm biển. Cuối tuần mà. – Hải Yến trả lời.
– Cha, sướng ha! Cuối tuần không làm việc sao?
– Em không biết. Nghe ngài chủ tịch gọi thì bọn em lên đường thôi.
– Ngài chủ tịch?
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
– Vâng. Bọn em ra cùng ông của anh. Hiện ông đang ở nhà Lạc Đình, bàn chuyện hôn nhân của hai người.
Nghe Hải Yến nói, Bách Nguyên mỉm cười ngay:
– Hay quá! Ông hiểu ý anh ghê, Anh chưa kịp lên tiếng thì ông đã nghĩ đến rồi.
Hải Yến trêu:
– Xem anh kìa. Muốn vợ đến lộ ra mặt luôn. Xấu ghê chưa.
Bách Nguyên hơi quê, anh xua tay:
– Tắm biển thì đi đi, đừng ở đây lộn xộn.
Hoàng Nam lên tiếng:
– Đi thôi các bạn, người ta bảo mình là kỳ đà kìa.
Cả bọn Quốc Trung cười trêu tới tấp. Một lúc sau họ mới tha cho Bách Nguyên và Lạc Đình. Cùng kéo nhau xuống biển. Trước khi đi Lạc Vy còn vẫy tay:
– Anh Hai, chị Hai. Tự nhiên nhé!
Lạc Đình mắc cỡ đến muốn chui xuống đất.
Cô đấm Bách Nguyên:
– Em bảo anh đừng ẩu rồi mà, sao anh không nghe? Họ đã nhìn thấy …
– Thì có sao đâu.
– Nhưng họ trêu chúng ta. Nhất là con nhỏ Hải Yến, nó sẽ không tha cho em.
Bách Nguyên trấn an:
– Đừng lo! Anh có cách để cô ấy không trêu em.
– Thật hả?
– Ừ.
Bách Nguyên siết chặt Lạc Đình:
– Sao dạo này em hay lo lắng thế? Anh nhớ lúc trước, em ba gai lắm mà.
– Em không biết nữa. Chắc tại em yêu anh nhiều quá đấy.
Lời bộc bạch của Lạc Đình, Bách Nguyên dâng tràn hạnh phúc.
– Em vừa nói gì, nói lại lần nữa anh nghe.
Lạc Đình lúc lắc cái đầu:
– Không nghe thì thôi. Người quân tử không nói hai lần.
Bách Nguyên năn nỉ:
– Đi mà!
– Ai biểu không chú tâm nghe.
– Không nói anh hôn em à.
– Thách anh đó.
Lạc Đình vừa dứt câu, Bách Nguyên liền cúi xuống. Anh thì thầm trên môi người yêu:
– Anh yêu em, bé con.
Nụ hôn khát khao yêu đương kéo dài kéo dài. Với hai người yêu nhau, thời gian và cảnh vật chung quanh không là gì cả. Trong mắt họ, bây giờ chỉ có tình yêu mà thôi.
0 Nhận xét