Ai cũng hỏi em rằng lí do gì em lại thích anh như vậy. Em không trả lời được, vì ngay cả chính bản thân em cũng không hiểu vì sao.
Rõ ràng là nếu ai ở vị trí như em, thích 1 người đều hiểu rằng, thích hay yêu 1 ai đó đều không cần bất cứ lí do gì. Vì khi đã dành tình cảm rồi thì họ luôn nghĩ ra lí do để thích hay yêungười đó, là thích 1 nụ cười, thích 1 ánh mắt, thậm chí chỉ là thích 1 cái tên.
Khi em biết mình đã thích anh rồi, thì dù là cái tên, ánh mắt hay nụ cười...hay chỉ là cái dáng vẻ gầy còm của anh thôi...em đều thích tất. Vì đó là cái tên người em yêu, vì đó là ánh mắt biết nói, là nụ cười giết người, và là cái dáng lúc nào em cũng chỉ muốn ôm trọn lấy trong vòng tay mình của người em yêu. Em thích anh, đơn giản là vậy đấy.
Em lại nhớ anh rồi. Chàng trai vô tâm...
Tự nhiên ngồi lục lọi lại mấy tấm ảnh cũ, em vô tình thấy bức ảnh cái ngày mình còn yêu nhau theo đúng nghĩa của nó. Ngày valentine năm đầu tiên cũng là năm duy nhất mình cùng nhau đón ngày Lễ tình nhân với nhau. Hôm đấy trời không lạnh lắm, em khoác lên mình chiếc áo dạ màu tím than, cùng chiếc váy đỏ bó sát người, tuy thân hình em không đẹp lắm, nhưng cũng đủ để tôn nên cái nét quyến rũ của người con gái đang yêu @@.
Tự gọi cho mình cốc cacao nóng giữa tiết trời như vậy để có thể đủ kiên trì đợi anh hơn 2 tiếng đồng hồ trong khi anh đi làm nhiệm vụ của mình. Với em không sao cả, người yêu em lúc đó hay bây giờ vẫn là 1 chàng chiến sĩ vì nước vì dân mà, em luôn tự hào về điều đó.
Và rồi, anh bước đến trước mặt em với bộ dạng gấp gáp, lo lắng, vì anh sợ em sốt ruột, vì anh sợ em giận. Nhưng em lại thấy hạnh phúc lắm, vì trong suốt quá trình ngồi đợi, lúc nào anh cũng nhắn tin với em cho em đỡ buồn, mặc dù em với anh cách nhau chưa đến 1km. Anh nhỉ?
Em nhớ anh thật đấy!
Bây giờ gặp lại, em vẫn hỏi anh, từ ngày chia tay đến giờ có khi nào anh nhớ đến em không? Anh trả lời, thời gian đầu với anh là khó khăn, điều đó đồng nghĩa với việc bây giờ với anh thật dễ dàng, đúng không?. Em thì lại khác, nỗi nhớ về anh cứ dai dẳng, bám siết lấy em, khiến em nghẹt thở. Tự em sa đọa, tự em làm hư bản thân mình để quên anh đi. Thậm chí, khi em cố dành tình cảm cho 1 người không như anh, hay đã có lúc em chấp nhận gục đầu mình vào lòng người đàn ông khác chỉ để quên được anh, nhưng vô nghĩa lắm. Rõ ràng em biết tất cả những điều đó là đang tự làm hại bản thân mình, đang đẩy mình vào ngõ cụt của cuộc sống. Em vẫn làm, miễn sao em quên được anh.
Có phải em đã sai khi cứ cố lao đầu vào công việc, vào bộn bề cuộc sống để quên được anh không? Lẽ ra em phải tiếp tục nhớ anh để dần dần không còn đau nữa chứ nhỉ? nhưng đúng thật là thời gian em buông thả mình, em đã quên được 1 phần về anh, kí ức về anh đã không còn nhiều. Nhưng...
Ngày hôm qua gặp lại, tưởng chừng như cảm giác khi xưa không còn, tưởng như em đã có thể mỉm cười thật tươi để hỏi thăm anh như 1 người bạn, nhưng hễ mở mồm ra để hỏi câu"anh yêu ai rồi" là tim em thắt lại. Khi ấy em đã biết mình chưa quên được anh. Mà nhớ rất nhớ là đằng khác.
Đến bao giờ gặp anh, em mới thấy bình thường. Đến bao giờ nhìn anh, em mới thôi không dõi theo, và đến bao giờ mỗi lần nhớ về anh, em mới thôi không rơi nước mắt..
Vậy nên, xin anh, xin trái tim anh... đừng đi hoang, để con tim ngoan em được lặng lẽ
Nguyễn Bảo Linh -
Home »
Truyện teen cực hay »
Bài viết đang xem:
Em không định nghĩa được 2 từ "Hạnh Phúc", nên em gọi tắt đó là "Anh"
Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014
Tags:
Truyện teen cực hay
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
|
|
0 Nhận xét