Một tình yêu tuyệt đẹp mà trong mơ em cũng không dám mơ tới. Anh một người con trai hà thành hiền lành, đa sầu đa cảm chỉ biết yêu thương em, dành hết tình cảm và thời gian anh có để bên em.
Và như thế, anh và em bên nhau như quên hết ngày tháng. Chúng ta chìm đắm trong tình yêu không lừa dối, không toan tính nhưng quên mất rằng chúng ta không có tương lai.
Khi em quen anh, em mới 20 tuổi, cái tuổi còn quá nhiều bồng bột, vô tâm và ham chơi. Anh hơn em một tuổi, anh cũng vẫn mải ham chơi với hội độc thân, với game online. Anh chỉ khác em là anh chưa từng có một tình yêu chính thức nào, còn em lúc đó đang vẫn còn vướng bận chưa dứt khoát với 1 tình yêu bị gia đình ngăn cấm. Anh bất chấp mọi sự de dọa, phá rối của người bạn trai cũ đó của em, anh vẫn luôn bên em, che chở cho em niềm tin và sự bình yên. Khi đó, anh đã trở thành người hùng của lòng em, em cứ mơ mộng rằng anh là người mà thượng đế đã ban tặng em.
Để tránh rắc rối như mối tình trước, em và anh đã cẩn thận ra mắt hai gia đình trước để tránh bị phản đối và thật không ngờ hai gia đình đều đem lại tín hiệu tốt. Cứ như vậy mình chỉ biết quấn quýt bên nhau, thật hạnh phúc nhưng chúng ta đều không biết được đằng sau sự đồng ý của nhà anh và nhà em lại có những sự toan tính khác nhau đều chỉ muốn tốt cho đứa con thân yêu của mình.
Bốn năm là tuổi của tình yêu 2 đứa mình, anh vẫn hồn nhiên, vui vẻ còn em thì đã có những nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt. Anh từ một thanh niên ham chơi không có mục tiêu phấn đấu đã vì em mà thay đổi, anh bỏ điện tử bắt đầu đi học lại và đi làm thêm. Đến giờ, anh đã có một công việc với mức thu nhập tạm đủ để nuôi được bản thân. Còn em với đam mê kinh doanh kiếm tiền nuôi 1 ước mơ có một hệ thống sản phẩm của riêng mình mà anh cho đó là " hoang tưởng " là " mơ mộng hão huyền ". Em không giận anh vì chúng ta sinh trưởng trong hai gia đình với luồng tư tưởng quá khác nhau. Nhà anh đặt nặng vấn đề tiền bạc còn nhà em lại đặt quá nặng vấn đề tình cảm. Bố mẹ anh quá vất vả và chật vật về mưu sinh nên coi tiền gần như đinh đoạt tất cả. Bố mẹ em cũng rất vất vả nhưng em thầm cảm ơn và tự hào vì bố mẹ em không đặt tiền bạc quá cao trong cuộc sống.
Yêu nhau được 3 năm, em rất muốn cưới anh. Gạt đi sự xấu hổ, em chủ động đến vấn đề kết hôn. Em rất buồn khi anh giật mình hoảng hốt, anh nói muốn hai đứa học xong rồi ổn định công việc rồi tính tới chuyện đó, em tính gì sớm thế.
Tâm lý của gia đình nhà gái chắc ai cũng hiểu, yêu nhau lâu ngày nào anh cũng đến nhà em thì cái cảm giác của người lớn là mình yêu nhau quá lâu chứ không phải 3 năm. Bố mẹ đã giục và hỏi: " Nó có xác định gì không, hay yêu chơi bời thì giải tán, có tuổi rồi".Tôi đứng giữa chật vật giữa 2 bên, tôi trì hoãn được hơn 1 năm đến trước tết vừa rồi tôi không thể chịu được sự vô tâm hời hợt của anh. Tôi ép anh phải đưa bố mẹ đến nói chuyện. Nhưng thật không ngờ ngày bố mẹ anh đến lại là ngày tôi từ hạnh phúc tột cùng đến đau khổ cùng cực.
Sáng đầu năm hôm đó, anh cùng gia đình tôi về quê nội. Bố tôi đã vui vẻ gọi anh là thằng "con dê" với suy nghĩ tối nay 2 nhà nói chuyện là xong. Nhưng chẳng ai biết được chữ ngờ. Bố mẹ anh hẹn 7 giờ tối tới nhưng 6 giờ đã có mặt. Vào nhà ngồi vỏn vẹn 25 phút, bố mẹ anh không đề cập đến chuyện cưới xin, chỉ xin cho qua lại, kèm vào đó là những lời chê nhà tôi nhỏ và lụp xụp. Nhà tôi ở khu phố cổ chật chội lại là tập thể nên rất khó để sửa chữa. Điều quan trọng hơn hết là bố, mẹ và an trai tôi hết lời mời ăn bữa cơm đầu năm lấy may. Gia đình anh nhất quyết không chịu, rất xa cách. Khi gia đình họ về. bố tôi từ shock chuyển sang thất vọng.
Bố tôi nói: "Tao không hiểu nhà nó giàu có gì mà lại có thái độ không tôn trọng gia đình nhà người khác như thế. Đành rằng là sang chúc tết bạn bè cũng nên lịch sự nán lại nói chuyện lâu lâu một chút. Gia chủ nhiệt tình thì nên ngồi vào mâm cơm ít nhiều thì cũng ăn gọi là cho gia chủ được vui và lấy may đầu năm. Mà gia đình thì phức tạp, nhà thì nhiều thế hệ sống chung, các bà cô khó tính bỏ chồng với chồng mất thường xuyên tụ tập. Mẹ chồng thì khinh người như thế, con về làm dâu nhà đó khổ lắm con ơi". Thương tôi, bố khóc, những giọt nước mắt của một ông già 60 tuổi rơi vì đứa con gái dại khờ. Rồi bố tôi quyết định tuyên bố rằng: "Tao không chấp nhận thằng con rể và gia đình nhà thông gia như thế. Nếu mày vẫn quyết tâm lấy nó tì tự tổ chức đám cưới với nhau, tao không tham dự".
Tôi tìm đến anh để mong chờ một lời giải thích. Trong khi tôi buồn rầu đau khổ thì anh vẫn vui tươi như không có chuyện gì. Qua thăm dò, tôi biết gia đình anh chưa muốn anh lập gia đình, sợ anh khổ sớm, sợ tôi ăn bám, sợ tôi sẽ là gánh nặng cho nhà anh. Nhà anh chê tôi không có công việc ổn định. Tôi thấy buồn vì nhà anh không hề lo tôi có hòa hợp với nhà anh không mà lại chỉ lo tôi có ăn bám không. Thú thực mà nói chắc gì nhà anh đã khá hơn nhà tôi, tôi thay đổi công việc liên tục nhưng công việc sau lương luôn cao hơn công việc trước nên tôi mới đổi. Nhà anh lại muốn tôi vừa có công việc ổn định vừa thu nhập cao. Đòi hỏi như vậy thì thật sự tôi không đủ tiêu chuẩn rồi. Tôi bắt đầu có quyết tâm từ bỏ anh.
Quyết tâm của tôi luôn bị anh làm lung lay. Khi đứng trước sự chia ly anh lại còn quan tâm tôi hơn trước, nhưng anh vẫn không biết rằng điều tôi cần anh không thể làm được. Anh vẫn bên tôi và cũng không đả động gì đến chuyện cưới xin. Anh là người nhu nhược, anh không có chính kiến của bản thân, ai nói gì nghe thế. Chúng tôi cứ quẩn quanh trong những cãi vã mệt mỏi.
Tôi muốn chia tay trong lặng lẽ nhưng anh cứ đi làm về là lại đến nhà tôi. Mặc cho tôi bảo về cũng không chịu chia tay. Nhiều lúc, tôi đã rất nặng lời với anh nhưng anh chấp nhận hết, Người đàn ông này chắc là người yêu tôi nhất trên đời mất nhưng tôi không thể hòa hợp với gia đình anh mà anh lại là độc đinh nên không thể ở riêng, nhà anh lại coi thường tôi và gia đình tôi. Tôi không thể chịu được, tôi không biết đã khóc bao nhiêu đêm vì trò đùa của số phận như vậy,
Tôi quyết định yêu người khác để có thể quên anh và để anh ròi xa tôi. Cuối cùng, mọi việc cũng được như tôi mong muốn. Anh đã chịu từ bỏ nhưng anh đã thay đổi, anh không còn là anh của ngày xưa. Anh vô tình với tất cả, anh sống vô định không có mục đích. Anh đồng ý chia tay vì muốn tôi được vui được làm theo những gì mình muốn. Điều tôi thấy vui là anh đã nghe lời tôi theo đuổi đam mê và xây dựng sự nghiệp cho riêng mình.
Anh là người có tài, anh chưa có cơ hội phát huy và bộc lộ khả năng của mình thôi. Không có tôi là gánh nặng chặn đường anh, chắc chắn tương lai của anh sẽ rất tươi sáng. Em luôn mong những điều tốt đẹp nhất đến với anh. Em không mong anh tha thứ nhưng hãy hiểu cho em. Gia đình rất quan trọng với em và anh là người em yêu nhất cuộc đời này. Dù không được ở bên anh, chăm sóc anh nhưng em sẽ luôn dõi theo con đường anh đi và luôn chờ đợi những thành công của anh.
Anh là người em yêu nhất nhưng cũng là người em đối xử tàn nhẫn nhất. Em xin lỗi anh, đừng bao giờ tha thứ cho em. Em yêu anh.
Phong Vũ -
Home »
Chia sẻ yêu thương »
Bài viết đang xem:
Và em sẽ rời xa anh, một cách tàn nhẫn, như chưa bao giờ được tàn nhẫn...
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Tags:
Chia sẻ yêu thương
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
|
|
0 Nhận xét