Em rất sợ những cơn gió mùa đông, hanh hao và mỏng manh vô chừng mà như xuyên thấu cả biết bao tầng khăn áo.
Những nỗi niềm, những điều tự nói với mình trước nay không sao xoa dịu nỗi cô đơn cay đắng khi đông về. Rúc trong căn phòng bịt kín những lỗ gió mà sao vẫn có cảmgiác rợn ngợp như thể đứng giữa cánh đồng hoang, lạnh lẽo mà không biết níu mình vào đâu ẩn nấp.
Em nghĩ về những cô gái giống mình, nghĩa là đơn độc ngay giữa chốn đông người và cô đơn ngay những khi cười đùa bên bè bạn. Trong thành phố rộng lớn này, có biết bao người giống như em?
Là cô gái nhà bên sáng nào cũng thức dậy thật sớm, đứng lấp sau những hàng cây đầy gai và nhìn ô cửa người mình yêu thương hé mở. Chàng ta thức giấc, ra bến đứng chờ xe bus, lên xe và biến mất. Cô gái ló ra, nở nụ cười. Chừng như đã ôm vào lòng biết bao hạnh phúc không sao đong đếm được. Nào ai biết hai người đã chia tay, chàng trai trên đường tới bên người yêu mới. Cô gái vẫn đứng đó, ôm nỗi cô đơn của mình mà ngóng theo chàng, từ phía sau.
Là cô gái ở quán cà phê em thường ghé, khi nào mắt cũng rơm rớm đượm buồn. Hỏi ra mới biết người yêu cô gái đã mất, trong một tai nạn giao thông bất ngờ, khi chàng ta vội vàng đến đón cô sau giờ tan ca, để kịp một buổi hẹn hò chóng vánh. Đã bao năm qua đi, cô gái không quên và cũng chẳng muốn quên người cũ. Những người khác không sao xâm nhập vào thế giới của cô được. Thế giới đóng băng hay trái tim cô đóng băng tự lúc nào.
Là cô gái chung lớp học thêm tiếng Anh với em, biết bao người theo đuổi nhưng chưa một lần gật đầu với bất kì chàng trai nào. Ngay cả người cô hơi thinh thích. Cô đi tìm người thực sự được coi là một nửa, là định mệnh trong mơ cô hằng chờ đợi.
Thế giới này đầy rẫy những con người như thế. Vì lý do này hay lý do khác mà chịu cảnh cô đơn. Chung quy cũng bởi chờ đợi, đợi một điều sẽ đến trong tương lai, đợi một sự trở về của sự việc đến từ quá khứ. Không ai biết chỉ có nỗi cô đơn làm bạn với ta trong hiện tại. Nếu không dũng cảm đối mặt và xua đuổi, nó sẽ mãi đeo bám, trở thành nỗi ám ảnh của ta trong cả quãng đời sau này. Em nghĩ đến điều ấy, vô thức rụt cổ, sợ hãi lo âu.
Em nghĩ về điều cô gái cô đơn sẽ nhận được và phải đánh đổi. Loanh quanh chẳng biết mình có được điều gì ngoài nỗi đau và sự buồn tủi đến chảy nước mắt. Hà cớ gì em phải nài ép mình trong tủi phận đến từ cuộc chia tay cũ. Hà cớ gì em phải buồn khi anh đang vui bên một người mới.
Một giọt nước mắt rớt khỏi khóe mi. Nỗi cô đơn vẫn còn đó. Tưởng như nhìn thấy được, cầm nắm được mà cũng cảm nhận được. Đau đớn lắm mà em khi nào cũng gạt đi. Giờ thì em biết một mùa đông nữa lại tới, chẳng thể để chính mình rét căm căm thêm bao tháng ngày xa xôi.
Em mở mạng, viết vài dòng trạng thái. Cần một người để vòng tay ôm những ngày giá lạnh. Mong rằng mùa đông hết cô đơn. Khi em biết mở lòng đón nhận.
Hoang MyLynh -
Home »
Tâm sự tuổi teen »
Bài viết đang xem:
Có bao nhiêu cô gái cô đơn giống như em?
Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014
Tags:
Tâm sự tuổi teen
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
|
|
0 Nhận xét