Những con người mạnh mẽ như chúng ta thì lại sợ sự cô đơn hơn bao giờ hết....
Chưa bao giờ nỗi nhớ của em da diết như thế này, anh biết không, trong lòng thấy trống rỗng nhưng lại nhẹ nhàng đến không tưởng.
Trời mưa nhiều lắm, bây giờ một đoan nhạc chuông ca khúc đó cũng đủ làm em rướm nước mắt bởi những thứ em với anh trải qua đối với em là vô tận... Mình chia tay thật rồi! Em tin là vậy...
Cảm giác ngày ngày mở facebook và cứ năm ba phút là gõ tên anh thì thật là vô ích, thay vào đó em có thể chủ động nói chuyện với anh và chúng mình sẽ trở lại như xưa. Nhưng em tự hỏi làm như vậy để được gì, có thay đổi được gì không, có hàn gắn được những vết nứt khá sâu của mối tình này không?
Em và anh, những con người nghệ sĩ, chúng ta có nhiều mối quan hệ, chúng ta có nhiều lựa chọn. Vậy thì sao em vẫn cứ vương vấn mãi câu chuyện tình luôn làm em đau lòng này? Vì chỉ có thể là anh mới mang đến cho em những cảm giác hạnh phúc nhất và đau khổ nhất... Anh có như em không?
Chỉ là em muốn nói "em nhớ anh lắm", kể cả anh và tình cảm của anh đều là một cái gì đó rất sâu đậm với em...
Cứ trôi đi nhưng nhẹ nhàng thôi, đừng dậy sóng nữa... anh nhé?
Chúng mình cứ bình thản như thể mình là những con người xa lạ, gặp nhau vài lần và rồi ai cũng có con đường riêng của mình để theo đuổi. Anh theo đuổi gì? Em thì trở nên vô định lắm từ khi không có anh, không biết nên vui hay nên buồn. Lúc vui thì nghĩ đến anh thế rồi em buồn, khi buồn thì nghĩ phải vui lên chứ vì từ giờ đâu có người đàn ông "xấu xa" như anh phải những việc em không thích nữa...
Em sẽ không để lòng mình dậy sóng nữa...
You're my DESTINY!
Kim Thi Nguyen -
Home »
Truyện ngắn tình yêu »
Bài viết đang xem:
Cứ trôi đi, nhưng nhẹ nhàng thôi, đừng dậy sóng... anh nhé!
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014
Tags:
Truyện ngắn tình yêu
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
|
|
0 Nhận xét