Anh à, khi em có thể viết ra đây những dòng cảm xúc thì em vẫn tin rằng em là cô gái vẫn biết yêu, biết hận, biết sống với những tình cảm đong đầy xen giữa những tính toán, bon chen đời thường em đã trải.
Tình yêu là gì thật sự em đã luôn đi tìm và tự hỏi lòng mình, cô bé này cô có biết yêu không?. Phải em đã từng nghĩ rằng em không biết yêu, bởi em chỉ biết sống với những nụ cười, sự hồn nhiên vô tư lự. Thì cũng có đó, đôi lần em cảm nắng bởi sự đẹp trai của một cậu bạn, sự ân cần của một người đàn anh. Nhưng ôi thôi, nắng đến chiều rồi sẽ tắt nhường chỗ cho hoàng hôn rực lửa và cơn say nắng của em cũng biến mất theo ánh mặt trời.
Em những tưởng anh cũng chỉ vậy thôi, đến rồi đi theo dòng người vội vã cũng chẳng để lại gì trong thổn thức tim em. Nhưng không em đã lầm, dù người quyết định ra đi là em nhưng anh vẫn ở đó mỗi khi nghĩ đến em vẫn thấy nhói lòng, khó thở và vẫn đau.
Mối tình giữa anh và em, em tin chắc rằng với anh nó chẳng đậm sâu như tất cả những gì anh đã trải. Chỉ là anh luôn làm cho em sung sướng, hạnh phúc và tự mãn với câu: em là người cho anh nhiều cảm xúc nhất, anh chưa từng yêu ai như vậy, và em sẽ là người cuối cùng...v..v..V ậy mà giờ đây em quyết định buông tay để anh đi tìm người cuối cùng sẽ là bến đỗ. Còn em sẽ là con thuyền giương buồm ra thẳng biển khơi cho đến khi mỏi chân sẽ tìm cho mình một bến đậu. Và em rất buồn khi nơi đó chẳng là anh.
Người ta nói rằng yêu thật lòng thì không nên từ bỏ khi mà người kia không bỏ bạn. Nhưng anh ơi em vốn dĩ đã biết anh không còn yêu em, hà cớ gì em cứ phải ở lại để đau khổ, vui buồn mình em gánh chịu hả anh. Nếu anh thực lòng yêu em thì anh đâu có vô tâm và hờ hững đến vậy để mặc em trong nước mắt đong đầy, trong cảm xúc xô bồ và dồn nén. Để đến khi vỡ òa anh chỉ biết im lặng bỏ mặc em. Người ta nói đúng " cái gì của mình thì nó sẽ là của mình, cái gì không phải của mình thì có giữ cũng vô ích". Ngay từ đầu em đã biết anh không phải là của em, có điều em cũng không tìm được ai là người thay thế nữa. Em sợ, em sẽ không dám ở lại cho đến ngày người đó xuất hiện sừng sững nắm tay anh đi qua trước mặt em.
Vì vậy, em chọn cách ra đi trước để mình vẫn còn tự trọng. Để dù em không còn đẹp trong mắt anh cũng phải đẹp trong mắt mình. Em vẫn tin lời anh từng nói rất yêu em là thật lòng, nhưng có lẽ chỉ thật lòng lúc đó thôi. Để anh đạt được cái mục đích cuối cùng mà một người đàn ông nào cũng hướng đến. Nhưng em tin đâu đó ngoài kia vẫn có người chọn mục đích cuối cùng là hạnh phúc khi đến với em. Tạm biệt anh, gửi lại anh nụ hôn đầu, vị ngọt và những xô bồ cảm xúc, em nuốt vào lòng những đắng cay để tự mình em sẽ quên.
Yêu Chính Mình -
Home »
Tâm sự tuổi teen »
Bài viết đang xem:
Dù trong anh em không còn đẹp nữa, thì hãy để em vẫn đẹp trong mắt mình...
Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014
Tags:
Tâm sự tuổi teen
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
|
|
0 Nhận xét