Có những lúc chỉ muốn thu mình vào một góc, cuộn tròn trên giường sau lớp chăn dày để buông rơi những nỗi niềm trong tâm tưởng.
Có những điều khiến con tim mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn nằm yên, mệt nhoài và mặc cho nỗi buồn kéo đến gặm nhấm trái tim đầy vết sẹo dài.
Có những nỗi buồn không gọi thành tên, có những hoài niệm không cất thành lời và những cảm xúc không còn được cảm nhận gì hơn ngoài cái nhìn xa xăm và lơ đãng. Cái nhìn không vui cũng chẳng buồn mà thờ ơ đến cô tịch. Bởi lẽ đã có quá nhiều nỗi đau, quá nhiều đau thương phải đi qua, phải nếm trải nên tâm hồn cũng trở nên nhạt nhẽo với những vui thú đời thường.
Một trái tim không còn biết vui, chẳng cảm thấy nỗi buồn, điều duy nhất sót lại là ánh mắt vô cảm đến lạc lõng người nhìn. Đôi mắt đẹp ấy vì sao không reo lên một nụ cười, lẽ nào lại chẳng ánh lên một tia sáng của niềm vui? Tâm hồn kia vẫn mong manh chứ nào đã khô cằn như sa mạc sao không chút hạnh phúc vương lên môi? Vì trước khi người đến trái tim kia đã kịp rơi vào giữa muôn trùng đau thương đến nước mắt cũng chẳng còn để xót thương cho phận mình thì còn đâu ấm áp hay yêu thương nơi con tim một lần lạc bước trong cõi yêu để cả đời lưu lạc trong miền vô cảm. Trái tim một lần bước sai đường cho tâm hồn những vết sẹo dài theo tháng năm đến cuối đời. Thoát khỏi vùng bi ai, người ta chẳng còn biết mình cần gì hay muốn gì cho một tình yêu mới; chỉ thấy cõi lòng trống trải, lạc lõng giữa muôn trùng ký ức.
Có những đêm dài không ngủ, nằm nghe tiếng mưa tí tách trên cành lá, thoảng đâu đây mùi thuốc lá còn vương trong chăn gối, vị mặn mồ hôi phảng phất như hơi ấm còn đây nhưng kì thực nào có ai ngoài cô đơn đang ve vuốt nỗi buồn để tấu lên khúc nhạc ai oán tận tâm can.
Những ngày nắng đẹp, sóng vỗ êm bờ cát dài cũng chẳng thổi vào hồn một chút yên vui hay khơi lên nụ cười nơi khóe mắt. Ngày đêm thay nhau như những người bạn tận tụy chăm lo cho nỗi buồn trải dài đến bất tận, nỗi buồn có thể ví như con đường đến chân trời, cứ đi mãi, đi mãi rồi đi mãi thôi.
Nỗi buồn đưa con tim đi hoang, rồi lạc nhau giữa những điêu tàn của quá khứ khi mãi miết tìm về kí ức xa xăm. Hoài niệm làm chi khi đong đầy nước mắt cho sầu lên mi, cho buồn tràn suy nghĩ. Con tim cứ như đứa trẻ, lạc đường rồi chỉ biết khóc, đưa tay quệt nước mắt mà luôn miệng gọi "Nỗi buồn ơi, mày đâu rồi? Nỗi buồn ơi,..." mà không biết Nỗi buồn như con cáo lừa phỉnh cho trái tim lạc lối giữa chốn âm u, đen tối rồi bỏ mặc.
Nỗi buồn như con quái vật dẫn ta về những tháng ngày mà con đường tình còn xanh biếc, ta cùng ai tay trong tay, khẽ đặt nụ hôn lên tóc, cho ta sống trong hoài niệm với niềm tiếc nhớ để khi nước mắt rơi sẽ trở thành bữa ăn cho chúng. Chúng thèm khát những đau đớn từ trái tim, chực chờ những vết thương cào nát tâm hồn người để thỏa mãn cơn đói.
Ngày này qua tháng khác, nỗi buồn dẫn dắt con tim qua từng ngõ ngách thân quen, đầy ắp những kỉ niệm và chờ đợi. Hình bóng người xưa có dễ phai mờ trong trí nhớ kẻ yêu cuồng si hay chỉ cố giấu đi cho đêm đừng nhớ, cho ngày đừng mong? Cảnh này, ta đây mà người nơi đâu? Có chút nào nhớ về nơi chốn yên vui cũ với tình yêu phai màu thời gian?
Đêm nghe mưa, nước mắt trong tim tuôn rơi ướt đẫm mi dày trên gối chiếc. lại một đêm cho trái tim đẫm nước, cho tâm hồn lạc bước chốn đau thương một lần rồi lại một lần...
Carmen Nguyen -
Home »
Chia sẻ yêu thương »
Bài viết đang xem:
Hình bóng người xưa có dễ phai mờ trong trí nhớ
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014
Tags:
Chia sẻ yêu thương
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
0 Nhận xét