Ngày mưa thường gợi con người ta về những ngày xưa cũ, nhớ miên man và da diết một ai đó, một cái gì đó... Ngày mưa là khi nước mắt có hòa cùng nước mưa thì cũng có mấy ai nhận ra... Mưa đa phần gợi nỗi buồn xa xăm trong lòng người.
Tôi đã dầm mưa 2 lần chỉ trong một buổi chiều... không áo mưa, không dù, cũng chẳng mang theo áo khoác... đi dưới mưa hiển nhiên cảm giác là lạnh. Nhưng với tôi cái lạnh cơ thể làm sao so sánh được với cái lạnh trong trái tim. Tôi nép vào một mái hiên, nhìn thành phố lên đèn mặc cho mưa đôi khi chợt tạt vào người.
Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng những ánh đèn Sài Gòn đẹp biết bao giữa cơn mưa như trút nước. Cột đèn đứng trơ trọi một mình ở góc đường và tôi đứng lạc một mình ở nơi đây... Tôi nhớ nhiều về ngày xưa... nhớ những kỉ niệm ấm êm và ngọt ngào, cũng nhớ cả những điều không nên nhớ, những điều không vui... Mưa rơi ngoài kia và có cả mưa đang rơi trong lòng tôi... nhưng tôi không khóc... Vì tôi đã từng đọc đâu đó rằng nếu một ngày quá khứ có gọi bạn, thì đừng trả lời nó... quá khứ cũng chỉ là những hồi ức đã qua mà những người có trí nhớ tốt, hoặc tim quá nặng lòng thường hay nhớ về... chứ nào có ai sống lại quá khứ được... Và cũng là vì tôi nhớ đến con bé em họ tôi... Ngày bé tôi và mấy đứa em khác hay ghẹo chọc nó... nhưng nó chẳng đời nào khóc, nó còn bảo "Giờ Ngọc không khóc đâu, đợi xíu má về Ngọc mới khóc, giờ khóc đâu ai dỗ đâu"... Ngày đó, tôi chỉ nghĩ con bé này không chỉ lì, nhõng nhẽo mà còn khôn quá trời. Bây giờ thì tôi nhận ra người ta chỉ khóc khi người ta có người dỗ dành, có ai đó quan tâm. Bây giờ tôi khóc ai người dỗ dành?Khóc để làm gì?Chẳng lẽ khóc để trời cao thấu nỗi lòng... mà trời cao thì xa xôi quá, chưa chắc đã nhìn thấy tôi bé nhỏ đứng nơi đây, huống gì là thấu hiểu nỗi lòng của tôi.
Mưa cũng nhẹ hạt hơn một chút và tôi cũng chẳng thể đứng mãi hiên nhà người ta... . Tôi bước đi, đôi bàn chân lạnh buốt... Tôi chợt nghĩ trong đầu nếu bây giờ điện thoại tôi không hết pin thì tôi sẽ điện thoại cho ai? Bạn bè thì cũng không phải là ít, đủ loại bạn trên trời dưới đất... Người hơn tình bạn cũng có... Nhưng ai đủ thương yêu mà đi rước trong cái trời giông gió này... Tôi cũng chợt nhớ có người nói với tôi rằng nếu muốn biết ai đó thương mình đến dường nào... "Mày cứ nhắn tin với nó giờ mày đang kẹt ở Đồng Nai không có xe về, mày thử xem có đứa nào lặn lội từ Sài Gòn ra đây rước mày không là mày biết liền chứ gì."... Nếu mà người đủ thương, đủ quan tâm dành cho bạn thì không có lí do gì ngăn họ đến với bạn, nhưng người thương chưa đủ thì có hàng nghìn lí do... Và tôi hôm nay đi dưới mưa, tôi đã đủ chắc chắn tình cảm của vài người... nên dù điện thoại không hết pin, tôi cũng chẳng dại làm phép thử để đau tim mình...
Tôi mượn một ngày mưa để cho phép mình nhớ thương ngày xưa... Tôi lặng lẽ đi dưới mưa và tôi không khóc... Giọt mưa có thể giấu đi giọt nước mắt mà nào có giấu đi được những miền nhớ trong tim... Tôi ơi... !Ngày mưa...
Ne Ne -
Home »
Tâm sự tuổi teen »
Bài viết đang xem:
Mưa có thể giấu đi giọt nước mắt
Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014
Tags:
Tâm sự tuổi teen
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
0 Nhận xét