Em quen anh giữa Hà Nội những ngày đông về se sắt heo may. Ngày ấy, gió mùa về thổi dọc hàng cây, nắng cũng nhạt màu dần trên từng khóm lá.
Và anh đến, tựa như cơn mưa giữa những ngày khô hạn, như một vệt sáng trải dài giữa bóng tối mênh mông. Thế rồi, những tin nhắn bất ngờ, những lời chúc ý nghĩa, những câu hát yêu thương, và rồi chúng mình yêu nhau anh nhỉ.
Hai năm rồi, thời gian cứ thế trôi đi. Một quãng thời gian không dài nhưng đủ để hằn sâu trong em nhiều kỷ niệm. Em chẳng biết từ bao giờ em đã quen với cái cảm giác luôn có một người chờ đợi mình từ phía sau. Và cũng chẳng biết từ bao giờ càng gần anh em càng thấy xa đến vậy.
Vẫn là những tin nhắn chúc ngày mới an lành vào mỗi sáng em thức dậy, vẫn là những nụ hôn lên má em mỗi khi buồn, vẫn con đường ấy và vẫn hàng cây ấy nhưng giờ đây đối với anh tất cả chỉ như một thói quen. Một thói quen mà anh chưa thể từ bỏ...
Vì em là con gái nên em đủ nhạy cảm để nhận ra sự thay đổi ấy trong anh. Nhưng rồi em cứ vờ như không biết, cứ cố gồng mình lên để níu giữ một điều gì đó, níu giữ tình yêu này, níu giữ trái tim anh. Em sợ chỉ cần em nới lỏng bàn tay ra một chút xíu thôi thì anh sẽ biến mất như một giấc mơ, sẽ tan vào hư vô như chưa từng xuất hiện. Em sợ một ngày nào đó anh đi rồi bỏ lại em một mình phía sau cánh cửa bơ vơ, bỏ lại con đường, bỏ lại hàng cây, bỏ lại những điều đôi ta từng hẹn ước. Em sợ lắm ngày ấy rồi sẽ đến. Có những lúc một mình nơi phố vắng, em muốn nghe lắm dù chỉ là một câu nói giả vờ rằng anh sẽ mãi bên em. Có những giây phút em chỉ muốn mình mãi là một con bé dại khờ để tin vào câu nói muôn đời này mình sẽ có nhau.
Nhưng rồi càng cố gắng em lại càng nhận ra một điều: thói quen không có nghĩa là tình yêu. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm của anh dành cho em dường như lại càng vơi đi một ít. Em cứ cố níu giữ thì anh lại càng xa khỏi vòng tay em. Em biết mình chẳng thể trách anh đâu vì tình yêu là điều chúng ta chưa bao giờ hiểu hết. Khi nó chạm vào tâm hồn thì một nụ cười rồi hé mở và một cuộc sống sẽ đổi thay. Còn khi nó cất cánh bay đi thì có ai đảm bảo rằng nước mắt sẽ không rơi. Và giờ đây em biết mình cần phải dừng lại những thói quen ấy.
Em sẽ để anh đi dẫu biết rằng con đường từ nay chỉ mình em bước, dẫu trong tim em vẫn còn yêu lắm một dáng hình quen thuộc.
Em sẽ để anh đi bởi vì cây chẳng thể nào giữ lá khi mà gió cuốn lá bay xa, cũng như em chẳng thể nào giữ nổi anh khi trong tim anh hình bóng em đã nhạt nhòa.
Rồi từ nay sẽ chẳng còn anh xiết chặt bàn tay em mỗi khi đông về, sẽ chẳng còn những tin nhắn, chẳng còn những thói quen. Em sẽ thôi không níu kéo, cũng thôi không cố gắng ngăn dòng nước mắt nhạt nhòa khi nghĩ về anh nữa, sẽ giấu hình bóng của anh trong một miền ký ức nơi trái tim mình để rồi bước tiếp trên một con đường ngược về phía anh. Một ngày nào đó trong cái lạnh của Hà Nội những mùa đông sau này, em sẽ nhớ đến anh, một người đã từng đến bên em, ở lại rất lâu rồi ra đi. Tạm biệt anh, người đã từng là thói quen yêu thương của em...
Sứa Barbie -
Home »
Truyện ngắn tình yêu »
Bài viết đang xem:
Thói quen, không có nghĩa là tình yêu...
Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014
Tags:
Truyện ngắn tình yêu
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
|
|
0 Nhận xét