"... Lướt qua những ngày cùng thời gian trôi đi vô thức, tớ và cậu đã là khoảng cách từ rất xa và thật xa, tớ còn chưa nhận biết được.
Khép lại tất cả kỷ niệm đó, nơi đằng sau những mảnh thư chưa kịp gửi tặng cậu, những con hạt đã từng là kỷ niệm dạt trôi của đôi ta, giờ cậu đã khác xa. Không còn là cô bé hồn nhiên, trong sáng ấy nữa, phải không? Tớ vẫn còn thuyên thuyết những năm tháng cùng nhau mà, cậu còn nhớ? Tớ đã từng nghĩ mọi góc nhỏ trong cậu đều chấc chứa hình ảnh mỗi tớ thôi chứ? Nhưng.. đã bao giờ đâu..."
Muốn quên đi cậu? Tớ không làm được.
Tớ nơi đây! Trên con đường dài phía trước đang ngước nhìn cậu đằng kia, sao mà thật xa.. và xa. Chốn tuổi thơ ta từng cạnh bên đâu, nơi ta cùng nở nụ cười với nhau? Chỗ mà tớ và cậu đã bước đi chung một con đường đâu? Nơi ta cùng dẫn bước từng nhịp trên đôi chân nhỏ bé của chính mình?
Chiếc chuông gió trước cửa cậu vẫn luôn đun đưa khi tớ đến nhà. Từng con gió nhẹ hồi hứa tràn về thật nhanh đã vẫy trôi đi tình cảm của chúng ta theo dòng thời gian.
Gấp ngàn con hạc giấy nhỏ cùng cậu. Tụi mình đã ước... ước rằng "Đôi bàn tay này, chúng ta sẽ không hề buông nhé. Cậu sẽ mãi bên tớ và tớ sẽ không xa cậu đâu" Chỉ là một lời nói của quá khứ. Đôi tay hứa giữ mãi nhưng sao cậu lại buông? Tớ khẽ mỉm cười, ngẩng rồi một ngày cậu sẽ tìm được chỗ dựa vững chắc hơn tớ. Trái tim cậu vẫn còn chỗ cho tớ, đúng không? Bước thật chậm và thật dài để cậu luôn bên tớ, thế có quá ích kỷ? Ngày xưa đã từng là tất cả, giờ tớ còn là gì của cậu chưa? Hay chỉ coi tớ là người thay thế...
Đứng hoài một mình cô đơn chắc sẽ tốt hơn..
Bước thật chậm qua màu nắng con đường ngày nhớ, tớ và cậu đã bên nhau tình cảm gần theo từng nhịp thở. Và tớ thấy trong đó như có một cái gì, của cậu. Vừa rất gần nhưng cũng lại rất xa. Và ôi dư âm đó, những năm tháng ta biết nhau, từng món quà tặng tớ trong dịp sinh nhật, valentine... cả những lá thư tình mang cả tâm tình của tớ thân tặng cậu.
Con trai mà cậu! Giữ mãi trong lòng và sẽ không bao giờ có thể nói ra... Giấu một chút nỗi buồn thôi, khóc một chút thôi rồi tớ sẽ vẫn mỉm cười mà. Cậu nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt như một cơn gió thoảng lướt qua thôi, tưởng chừng chỉ là gió nhưng nó đã cuốn trôi đi những gì tớ coi là hạnh phúc. Thời gian bước nhẹ quá! Mới đó đã vụt bay đi... Tớ muốn nhắm mắt thật lâu để khi tớ mở ra mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng sau một giấc ngủ dài.
Con hạc giấy nhỏ vẫn còn bên hiên...
Cậu - cô bé Sư Tử dễ thương, nóng nổi có khi lại rất vụng về. Tớ- chàng trai Cự Giải hiếu kì và ít khi đối xử như một người có đầy xúc cảm. Cậu và tớ đã gặp nhau. Từng là người xa lạ khi tớ mới chuyển vô lớp. Giờ chúng mình thân thiết như một. Đã từng đúng không...? Cơn mưa nhẹ trôi qua bờ, tớ nhớ khi ấy cậu còn nắm chặt bàn tay tớ bước đi dòng biển dạt dào. Bông hoa tặng cậu, khép đi mọi yêu thương trong cuốn nhật ký.
Lắng nhẹ qua con gió ngày thu hạ, tớ dạo bên cánh bờ con đường ngoài phố. Ghé từng góc phố xô bồ của dòng người xa lạ, hương lạnh thắm nhẹ ngang đôi tay lạnh buốt. Tớ lang thang qua từng tuyết đường dài và xa kia. Nhớ hay không? Buổi chiều hôm ấy cậu tựa đầu vào bờ vai. Nói cùng tớ từng câu truyện buồn vui một thời học. Giờ dọc lại góc nhỏ các tiệm bánh ta đã bên nhau khuất sau. Tớ vô tình gặp cậu... bên kia chắc là người làm cậu hạnh phúc đúng không? Tớ khẽ thẩm vào tai "chúc mừng cậu nhé". Chỉ là lời chào thôi, chỉ là lời tạm biệt... rồi ta sẽ lại là người dưng như lúc đầu.
P/S: Lần cuối tớ thấy cậu rồi thôi! Cậu về... về bên người làm cậu hạnh phúc nhé. Tiếng nấc vỡ òa trong cơn lạnh buốt, mình tớ trong đêm nghĩ về một người nơi xa. Thằng con trai này sẽ không buồn đâu nên cậu cứ đi đi nhé. Nghĩ về... tìm về... rồi tớ sẽ lại khóc vì... cậu. Tớ sẽ chân trọng và nhớ mãi về cậu.
Khôi Nguyên -
Home »
Truyện teen cực hay »
Bài viết đang xem:
Tớ vẫn còn yêu cậu, cô bé ạ...
Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014
Tags:
Truyện teen cực hay
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
0 Nhận xét