Phải chi em không gặp anh vào ngày ấy, cái ngày mà em và anh cùng học chung thì bây giờ em không đau thế này đâu anh à!
Gửi anh người con trai em từng say nắng. Em tự hỏi rằng "Em đã say nắng anh bao lâu rồi nhỉ", sao em không thể vứt ra được cơn say này hả anh? Em đã tự nhủ với lòng mình rằng "Em chỉ say nhè nhẹ thôi, em sẽ không có tình cảm gì với anh đâu"... Vậy mà giờ đây em không lừa dối được bản thân mình là em đã thich anh. Em thích cách anh trò chuyện với bạn bè, thích cách anh trả lời câu hỏi một cách hài hước khiến em bật cười tự nhiên như một đứa trẻ, thích cách anh bắt chuyện với em sau mỗi buổi tan trường và đặc biệt là... thích anh đi học muộn. Như vậy em sẽ được ngắm nhìn anh kĩ hơn mà không sợ anh phát hiện...
Nhưng rồi một ngày em chợt nhận ra là em không thể tiếp tục đơn phương anh được nữa, không phải vì em không thích anh mà vì khoảng cách của em và anh quá xa. Xa lắm phải không anh, khi ngoài kia có biết bao cô gái xinh đẹp thông minh hơn cả em, có cơ hội tiếp xúc với anh nhiều hơn em? Và họ có thời gian quan tâm anh nhiều hơn em... Nhưng em GHÉT cái cảm giác thích một người mà người ấy không thích mình lắm. Em đã từng là một cô gái bướng bỉnh, từng được nhiều người con trai thích, nhưng em không đáp lại tình cảm đó mà cứ mãi theo đuổi một hình bóng. Chính là anh đó!
Nhưng, ngày hôm nay, em nhận ra rằng: ANH CÓ THƯƠNG EM ĐÂU... Chỉ là em đơn phương anh thôi mà. Em cũng không mong chờ anh đáp lại tình cảm, nhưng sao anh cứ mãi trong tâm trí em, làm em không thể nào vứt bỏ hình bóng đó ra...
Đơn phương ở tuổi 19, cái tuổi mà em thấy bạn bè mình đều có đôi có cặp vào những dịp lễ lớn, còn em thì chỉ nhắm nhìn anh qua lăng kính của một người đơn phương...
Anh nè, có cách nào để em không thích anh nữa không?
Trang Tròn Ăn Chay -
0 Nhận xét