Nếu em có một câu chuyện ngôn tình riêng...
Trước hết em muốn xuyên không, không đi về thời đại nào mà về lúc chúng ta mới gặp nhau. Một buổi sáng, à mà trưa, em thấy một anh chàng nào đó vớ chiếc áo đỏ đang đứng ngẩn ngơ nhìn chiếc xe tải lớn chạy ngang qua làm văng tung tóe vũng nước lớn trước mặt. Ôi gương mặt thanh tú bị nhăn nhó, méo mó đến buồn cười.
Sau đó, em vẫn muốn đến và đưa tận tay anh bịt khăn giấy có in hình bông hoa năm màu của trẻ mẫu giáo hay dùng và rồi anh cười thật tươi và anh nhắc em quên chưa tắt đèn xe gắn máy. Em yêu anh từ đó.
Em ước anh sẽ giống như các anh trong truyện tinh thông võ nghệ, đảm đang bếp núc và cả việc đi mua cho con gái mấy món tế nhị khi cần nữa. Anh hiện thực của em hậu đậu, vụng về, cũng chả biết nấu ăn, chỉ duy nhất được vài món võ có thể tạm coi được.
Rồi anh sẽ như những chàng trai trong truyện ngôn tình dù bạn gái giận dỗi đến vài năm nhưng vẫn yêu và đợi trong khi em giận anh hai ngày và sau đó anh nói lời chia tay vì em đổi thay. Em không hiểu.
Và rồi em cũng ước khi bao nhiê năm mình gặp lại, anh sẽ trở về với em như ngày xưa nhưng anh giờ nơi đâu. Anh luôn tàn nhẫn như vậy anh à, đến cả nhân vật chính của một câu chuyện ngôn tình anh cũng không cho em làm nữa..
Nếu anh sẽ cùng em có một câu chuyện ngôn tình riêng...
Anh sẽ viết mình có một năng lực siêu nhiên đó là dũng cảm, thứ anh thiếu sót nhất trong cuộc đời này. Anh sẽ chạy đến nói với cô gái áo dài kia là anh ngẩn ngơ ngắm cô nên mới bị ngẩn ngơ như thế! Anh muốn đến nói chuyện với cô nhưng không dám để rồi chỉ biết nhắc cô tắt đèn xe trong lúc ngượng ngùng, nhớ lại câu ấy nó vô duyên làm sao í.
Anh sẽ viết mình có can đảm tặng em những nụ hôn sâu như tình cảm của anh trong các cuộc hẹn chứ không phải những nụ hôn phớt lờ qua má. Anh sẽ có can đảm nói yêu em thật nhiều và mong em cùng anh viết tiếp chuyện tương lai, vợ tương lai à! Thế nhưng, anh không đủ can đảm.
Anh mong rằng anh sẽ mãi là người nhắc nhở em những lần đèn xe em chưa tắt nhưng em ngày càng mạng mẽ và anh dường như trở nên dư thừa. Anh biết chúng ta sẽ không thể cùng nhau thêm được nữa nên sau mấy ngày anh quyết định nói chia tay. Xin lỗi em.
Câu chuyện của anh sẽ viết rằng anh đợi em 3 năm sau đó chúng ta cùng làm lại từ đầu và sao bao nhiêu việc rắc rối chúng ta vẫn còn yêu nhau nhưng anh không thể. Vì trước ngày em về anh không kịp hứa đến gặp em. Anh không thể viết rằng mình sẽ chết đi sống lại em à. Anh xin lỗi vì anh không thể tiếp tục làm nhân vật chính trong câu chuyện của em nữa vì em của anh nó cần tủy của anh để sống.
Em à, truyện mãi là truyện không thể trở thành sự thật được. Chuyện chúng ta dang dở bởi vì chúng ta không đủ yêu và cũng đôi khi bởi vì cuộc sống ngoài tình yêu ra còn có rất nhiều thứ khác chờ đợi chúng ta phía trước. Em hãy mạnh mẽ mà bước đi con đường dài của em đi em. Anh xin lỗi.
Anh à, em biết sự thật mãi không thể nhưng em vẫn mơ. Anh xa em rồi thì câu chuyện cũng nên kết thúc nhỉ, em sẽ tìm được một người tốt hơn anh thôi và anh cũng vậy. HẠnh phúc ngắn ngủi mới là mãi mãi. Thanh xuân vô địch. Nhân vật chính sẽ không còn là anh và em cũng không còn những ngày tháng chờ đợi vô ích. Anh ra đi mang theo của em cả một tâm hồn. Em xin lỗi!
Đời sầu trăm ngả buồn trăm ngã
Nồng nàn cùng ta phút chốc thoáng xa...
Trang -
Home »
Chia sẻ yêu thương »
Bài viết đang xem:
Nếu có một câu chuyện ngôn tình, của riêng anh và em, thì nó sẽ như thế nào nhỉ?
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Tags:
Chia sẻ yêu thương
=>Mời bạn chia sẽ đóng góp ý kiến cho bài viết |
Đăng ký nhận bài miễn phí
|
0 Nhận xét